Có lẽ đọc cái tựa sẽ làm ko ít người phì cười, triết lí như bà cụ, nhưng cuộc đời này ngắn thật bạn ạ!
Một lúc nào đó, còn là đứa trẻ nắm tóc uýnh lộn giựt kẹo với lũ bạn, giờ ngoái nhìn lại, bạn đã tốt nghiệp ra trường và bộn bề với công việc ngập đầu
Ngày nào còn nũng nịu trong vòng tay của bố mẹ, gia đình, thoáng chốc đã đủ quyền công dân, phải chịu trách nhiệm về những việc bạn làm và trước Pháp luật!
Ngày nào xuân xanh, tươi trẻ, thức trắng đêm, ăn chơi thả ga, đàn đúm với bạn bè ko tiếc sức lực, chợt một ngày bạn thấy đuôi khoé mắt đã bắt đầu xuất hiện vài nếp gấp thời gian…
Ngày nào dám nghĩ dám làm, dại dột và bốc đồng, sai lầm cũ chưa kịp liền da đã rạch them vài nhát sai lầm mới, vội vã đứng lên, vội vã chạy tiếp, coi như là trải đời lấy kinh nghiệm. Đến 1 lúc nào đó, liệu bạn có thấy mỏi mệt bước chân, nhận ra rằng thời gian không còn đủ để ta liều lĩnh, bắt đầu đắn đo và do dự, bắt đầu sợ đánh đổi?
Một lúc nào đó, nhìn lại, bạn đã thấy mình bước qua ngưỡng cửa của tuổi thanh xuân?
Đó là tôi lúc này, bắt đầu bước qua độ tuổi người ta gọi là chín muồi của người phụ nữ, có mái ấm gia đình của riêng mình, trải nghiệm đời vừa đủ để biết suy nghĩ đắn đo và cười vào những đau khổ, những trái ngang mà cuộc đời đập vào mặt… Chững thời gian và ngoái nhìn lại con đường đã bước qua, tôi thật sự cảm thấy nhanh, rất nhanh, rất vội vã, chợt giật thót khi một nửa cuộc đời đã trôi qua, chỉ để lại 1 dư âm đánh koong như tiếng chuông gió đang vọng giữa trưa nắng hè, cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ?!?
Có một lúc nào đó, giữa bộn bề dâu bể và cuộc sống đảo điên này, bạn tĩnh lòng lại và chợt nhận ra rằng bạn đã quá thờ ơ với chung quanh, với những mối quan hệ, với những con người thân thương, bỏ sót những giọt nước mắt, những tiếng thở dài, cái nhìn lặng lẽ… rơi rớt đâu đó??? Hãy tưởng tượng như thế này, chỉ tưởng tượng thôi nhé, nếu ngày mai là ngày tận thế, thì bạn, tự vấn trong thâm tâm, bạn có điều gì hối tiếc mà chưa thể thực hiện, điều gì khiến bạn day dứt khôn nguôi? Đó chính là những thứ bạn đã bỏ quên dưới tầng sâu của ý thức…
Còn tôi, có nhiều thứ tôi trăn trở lắm
Từ lúc lập gia đình, tôi càng thấy thấu hiểu và yêu tấm lòng của bậc sinh thành, thức đêm mới biết đêm dài, nuôi con mới biết sự vất vả khó nhọc của người làm cha làm mẹ. Có lần về bố mẹ chơi với đám bạn nghe mẹ tâm sự với bạn bảo “nó lấy chồng rồi, nhà quạnh quẽ hẳn, ngày trước ngày ngày bác ngóng nó đi làm về, có giọng cho nhà cửa rôm tụ, giờ cao cửa rộng hơn xưa mà thấy buồn hơn hẳn” tôi chỉ biết lặng lẽ quay mặt đi giấu giọt nước mắt. Giờ tôi đã có chồng, có con, lấy chồng theo chồng, tôi phải lo cho con nữa, dù có thương mẹ đến như thế nào thì cũng không thể bên cạnh mẹ ngày ngày nữa. Ông bà ngày xưa nói quả không sai “Nước mắt chảy xuôi” mà. Thấy bóng dáng mẹ sao mà nhỏ bé, còm cõi quá, bao nhiêu hối hận tràn về vì những lúc ngỗ ngược, làm mẹ phải buồn, bố phải vắt tay lên trán, nhưng giờ liệu có muộn màng?
Bạn bè thưở còn bên nhau thân biết bao, đến cả cái quần rách mông cũng kể cho nhau nghe, dần dần theo bộn bề cuộc sống rơi rớt đâu mất! Phận ai nấy lo, không ít lần tá hoả khi nghe con bạn thân thông báo là con nó mấy tháng trong khi mình không biết là nó có bầu khi nào nữa, thằng bạn này ly hôn, khi mà mình chả nhớ nó là nó kết hôn khi nào??? Không biết tự lúc nào, những buổi tám rôm rả ngày xưa giờ đã trở thành những lời thăm hỏi sáo rỗng vô cùng, không biết tự bao giờ bạn thường xuyên offline trên các kênh chat, im lặng khi thấy bạn bè gọi? Bạn tự qui cho việc bận, bận bận…
Bạn có thờ ơ không?
Khi giữa đống bộn bề của công việc, chợt nhận được 1 cuộc điện thoại: Sao lâu quá không thấy con về thăm nhà?
Mệt bã sau một buổi đi chơi về khuya thoáng thấy tiếng thở dài chậc lưỡi của mẹ?
Bạn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho bản thân, cho bạn bè, cho người yêu, khi mà hỏi bạn, mẹ bạn, bố bạn, anh chị em bạn sinh ngày nào, bạn ú ớ?
Bạn có thờ ơ không, khi bạn phung phí tiền bạc bao bạn bè, những buổi chơi vung tiền khi mẹ bạn bóp óc nặn trán tính toán thu chi, tiết kiệm từng đồng bạc?
Bạn có thờ ơ không, khi mẹ bạn nhờ sửa giùm cái bóng đèn, đứa em nhờ bạn coi giùm bạn cái này, cái nọ, bạn nhăn trán và bảo phiền phức, trong khi bạn có thể bỏ hàng giờ ra để tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình cho bạn, ngồi chém gió, bình phẩm ngực bự chân dài?
Bạn có thờ ơ không, khi chồng bạn xoắn não với công việc, tối về ăn cơm bụi, còn bạn thì bận đi shopping, hội tám với bạn bè và mất nửa ngày ngoài spa?
Bạn có thờ ơ không khi vợ bạn còng lưng lao nhà quét nhà, ngập mặt trong đống shit của con, còn bạn thì bù khú với hội nhậu, bàn chuyện cá có lên bờ không?
Bạn có thờ ơ không khi đứa con bé bỏng của bạn tủi thân với bạn bè, khi thấy bố mẹ nó cuối tuần dẫn nó đi chơi, cả gia đình cùng quay quần bên bữa cơm ấm cúng, khi nó có trăm ngàn thắc mắc mà không thể mở lời hỏi bạn dù chỉ 1 lần?
Bạn có thờ ơ không, khi thấy 1 status buồn của bạn mình mà bạn chỉ like ủng hộ phát, tự nhủ là sẽ hỏi nó sau, rùi quên ngay trong 30s,
… và bạn có thờ ơ không?
Cuộc đời mỗi con người ví cho cùng cũng giống như một cuộc du ngoạn, chúng ta chỉ là những người khách lữ hành du lịch ngang qua cuộc đời. Vậy thì sẽ còn gì đọng lại trong kiếp người ngắn ngủi này? Phải chăng đó là tình người? Tôi đã từng nghe 1 câu nói rất hay:
“ Chúng ta chỉ thực sự chết đi khi tất cả mọi người đều lãng quên ta “
Bèo dạt mây trôi, thoáng cái đã qua giấc mộng xuân, cuộc sống này còn vốn không thể ngờ trước chuyện gì cả, nói thiệt chứ giữa cái xã hội loạn lạc này, môi trường ô nhiễm, tình người dần bị thoái hoá như bây giờ, bệnh tật, tai nạn xe cộ, tai nạn này nọ giờ ngày càng rầm rầm rộ rộ, chưa bao giờ nghề bảo hiểm lại làm ăn phát đạt đến như vậy, nhiều lúc cảm giác giữa sự sống và nửa kia nó mỏng manh như sơi dây chỉ. Người bạn nói hẹn lại ngày mai sẽ nói chuyện, ngày mai sẽ quan tâm, chưa chắc gì còn có ngày mai! Chính vì vậy bạn ạ không có sự QUAN TÂM nào là đủ và dư thừa cả, đừng bao giờ chần chừ và hứa hẹn khi 1 bàn tay giơ ra với bạn.
Và đừng đổ lỗi cho 2 chữ BẬN RỘN, vì thật sự sự QUAN TÂM không tốn nhiều thời gian như bạn vẫn nguỵ biện!
Một câu thăm hỏi bố mẹ
Một cái bóp vai cho mẹ, 1 cái đấm lưng cho cha, 1 buổi chỉ-ngồi-nghe cho các cụ được xả bao “cằn nhằn”
Một buổi tối về sớm dùng cơm với gia đình
Một lời hỏi han ân cần cho đứa em
Một bữa cơm nóng, 1 lời quan tâm, chia sẻ với chồng
Một lần quét nhà, 1 lời nịnh đầm, 1 cái ôm thật chặt cho vợ
Một lần ngồi xuống và nói chuyện như những người bạn với con, 1 buổi đi chơi cả gia đình
Một lời động viên khích lệ đúng lúc cho bạn bè và những người thân thiết…
Chỉ cần xuất phát từ trái tim, chịu để tâm 1 chút và dẹp bớt đi những cái Vì- Tôi, chỉ 1 chút thôi, bạn đã thế ôm trọn cả trái tim vào lòng…
Và xin đừng thờ ơ, vì cuộc sống quá ngắn ngủi, phải không?
Leave a Reply