Từ ngày chúng ta mỗi người đi trên một con đường riêng, con đường mà không hề có dấu chân của người còn lại, em vẫn bình thản với tất cả, vẫn giữ thói quen dậy sớm, ngồi một mình bên khung cửa sổ nghĩ về những chuyện tương lai, bè bạn, về chính mình. Em vẫn khoác túi ra đi vào mỗi sáng bình minh và một mình lê những bước chân nặng nhọc trên những con đường xào xạc trải đầy lá rụng khi nắng chiều đang dần tắt…
Mọi thứ xem như vẫn bình thường, nhưng dường như bên trong em, một thứ gì đó vô cùng quan trọng đã bị lấy đi.
Ngày mình chia tay, anh nói: “Rời xa anh, em sẽ có một tương lai hạnh phúc!”
Nhưng em phải tìm tương lai hạnh phúc ở đâu đây anh, khi chẳng còn anh bên đời nữa? Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa và tẻ nhạt đến thế nào?
Ngày mình chia tay, anh nói “Em hãy quên anh đi”. Câu nói vô tình ấy đã khiến em đau đáu suốt những tháng năm dài.
Em vẫn nuôi ảo vọng, vẫn đợi, vẫn chờ một ngày nào đó anh sẽ quay về.
Vẫn ở quán cafe cũ, vẫn những buổi chiều cuối tuần, vẫn người phục vụ cũ, vẫn giai điệu cũ, vẫn đếm từng giọt cafe nặng nhọc như không muốn rơi mà sao em không thể tìm lại được ánh mắt, nụ cười thân thuộc ngày nào.
Lý trí đã không thể bắt trái tim quên được, thì tại sao em phải quên anh chứ?
Hãy để em nhớ anh, có như vậy em mới được là em, sống với cảm xúc thật của mình, không màu mè và giả tạo vì trái tim em vẫn còn muốn thổn thức và yêu anh… !
[Sưu tầm]
Leave a Reply