Khi bàn tay ấm lau đi những dòng nước mắt, tôi thấy trong đôi mắt ấy sự đau khổ, lòng tôi như thắt lại, tôi đang làm gì thế này?
Nhiều lúc tôi thấy căm giận chính bản thân mình, sao tôi không thể bình tĩnh hơn, tự chủ hơn, dung thứ hơn, vô tâm hơn, sao tôi không thể làm theo những gì tôi đã tự nhủ?
Nhiều lúc tôi cảm thấy bất lực với chính bản thân mình, không thể kiểm soát được nó!
Thật là mệt mỏi…
Những con đường ấy,
tôi vừa yêu lại vừa ghét,
Yêu những lúc lòng nôn nao,
thấy đường sao ngắn lại, và ấm quá.
Những lúc cô đơn,
cũng chính con đường ấy, tôi ghét,
vì sao lại dài thế, lạnh thế,
Đi mãi chẳng thấy về…